Quyết tâm học tiếng Nhật của 1 thằng đầu đất.
Kỳ 1: Hồi xưa, lúc còn sinh viên, mình được tuyển và tham gia khóa đào tạo của công ty NMS, 1 công ty cung ứng lao động công nghệ của Nhật Bản. Ban đầu cũng nghe loáng thoáng mấy đứa bạn rủ rê đi phỏng vấn cho biết thôi chứ nghĩ họ tuyển vài chục người trong cả ngàn sv các khoa điện – cơ – cntt – dtvt thì đâu đến lượt mình.
Hôm đó chơi nguyên bộ đồ đen kịt, thiếu mỗi cái kiếng là giống dân anh chị. Nghĩ bụng mấy ỗng sợ rồi cho qua nhanh để còn đi oánh bài uống nước mía, ngờ đâu thấy mình quá hiền so với dáng vẻ ngoài – nói chuyện có duyên thế là cho pass – thật không thể tin nổi !!! Đợt ấy học tiếng Nhật hăng say lắm, ngày trên giảng đường còn tối thì cắp sách đi học. Ông thầy là 1 người Nhật, nhưng phải lòng cô giáo trường Sư Phạm (Đà Nẵng) nên ở lại luôn không về nước. Mình học ở thầy rất nhiều điều ngoài tiếng Nhật ra. Mỗi buổi tan học 2 thầy trò hay về chung vì nhà thầy sát trường SP – mình cũng trọ dưới đó vì nghe mấy anh lớp trên bảo cứ gần gần mấy cô giáo tương lai kiểu gì cũng vớ được 1 cô. Thầy đi xe Cup còn mình đạp xe theo sau (xe mượn – khổ ! nghèo đến độ ko có xe đạp riêng), vừa đi thầy vừa kể nhiều chuyện làm mình cũng ước ao sau này được qua bễn. Nhưng rồi đời không như là mơ, 2010 tốt nghiệp thì cũng là lúc Nhật khủng hoảng – lớp giải tán. Cơ hội đến đất nước mặt trời mọc tan theo mây.
Kỳ 2: Qua cú sốc đầu đời, tĩnh tâm lại mình quyết định xin việc đi làm đã, ước mơ đấy để tính sau. Trước mắt là không để mạ nuôi thêm ngày nào. Vào Fsoft được 1 thời gian làm thị trường Anh, mình xin qua làm bên mảng Nhật để có cơ hội hơn. Vừa làm, vừa học JP part time sáng 6rưỡi đến 8 rưỡi. Khoảng thời gian đó đúng là cực hình luôn, dân IT cú đêm mà sáng dậy 5 rưỡi để kịp đi học – nghĩ lại cũng thấy ớn. Ráng sức khoảng 6 tháng vậy cũng mò lên được gần… 3kyu (hồi đấy không chia N như giờ, mà chia 4 cấp từ 1 đến 4 kyu). Tính tổng lại thì mất cũng 2 năm học, mình đầu đất ngoại ngữ mà – học 10 quên hết 9 nhưng bù lại lì đòn – ai nói gì cũng mặc kệ, học cứ học khi nào xong thì thôi … 10 năm …20 năm hoặc lâu hơn nữa … cũng ráng. Cuối 2011 nghe đâu có tuyển sinh nội bộ học JP full time, không cần suy nghĩ nữa, xin sếp cho đi Sài Gòn luôn. Có cơ hội vào hòn ngọc “chiếu sáng Viễn Đông” vs được lên … máy bay, dại chi ko đi 😀
Kỳ 3 : Quả này hơi đắng. Nó còn gian khổ hơn kỳ 2 nhiều. 6 tháng trời quên ăn quên ngủ học như điên, cũng chả phải vì lên tóp tiếc gì mà chỉ mong khỏi bị đuổi (đợt đó out gần 2/3 lớp). Ngày 8 tiếng trên lớp, tối về còn bài tập – slide chủ đề, có lúc xì chét muốn bỏ luôn. Những lần định buông tay như vậy mình lại nhớ đến cái mục tiêu ban đầu, lại ráng tiếp. Rồi tốt nghiệp, nhận bằng như ai, mò lên được level “tương đương” N2.
Kỳ 4 : Chuyến onsite đầu tiên. Hồi học gần tốt nghiệp khóa BrSE có đi phỏng vấn nhưng fail ngay lần đầu (mình có kể trong bài trước), thấy bình thường vì đã quen với thất bại quá nhiều lần rồi. Sau đó nghe ngóng tin tuyển dụng, rồi cũng tìm được 1 dự án nhỏ nhỏ cần người làm Flex. Apply ngay và luôn, thế là thành công.
Kỳ 5 : Thi lấy N2. Nói ra thì hơi nhục, nhưng thú thật là thi mấy lần mới pass. Đến bây giờ 2 mục tiêu đã đặt ra – đi Nhật và lấy N2 đã hoàn thành. Mặc dù nó hơi lắt léo nhưng dù sao cũng đến được đích.
Bài này không có mục tổng kết tổng kiếc như mấy bài trước, mình chỉ muốn nhắn nhủ với những bạn đang học JP : “1 thằng đầu đất như mình mà học được thì các bạn hoàn toàn có khả năng, quan trọng nhất là gan lì – chai mặt … ai nói j makeno, cứ kiên định mục tiêu”.
PS : Quay lại chuyện hồi sinh viên, mấy ông anh xúi ở gần gần sư phạm ấy 😀 thầm cảm ơn mấy ỗng vì mình cũng vớ được 1 em, tuy chân không dài nhưng dễ thương – bà xã hiện tại, mẹ của 1 nhóc con quậy tưng bừng.